Tang Tiểu Muội chưa bao giờ nghe Tả Thiếu Dương nói năng kiểu bỗ bã như vậy, không nhịn được mà phì cười, đoán được phần nào sự việc, hẳn là có bệnh nhân khó ưa nào đó tới nhà, liền nhỏ nhẹ an úi:” Tả đại ca, mở hiệu làm ăn là thế, khách kiểu gì cũng có, nhà muội cũng thường xuyên có khách quịt tiền, bày cớ chê bai trà không ngon, nước bẩn. Cũng có khách cho rằng mình hiểu biết hơn người, dạy bảo pha trà làm thế này thế nọ. Chúng ta không nên chấp họ, nếu không sẽ tự chuốc bực vào mình thôi, họ thích ra vẻ thông minh kệ họ, vì họ chỉ là thứ hề mà thôi, không biết mình ngốc là kẻ ngốc nhất.”
Tả Thiếu Dương có chỗ phát tiết, xả hết tức tối trong lòng ra:” Ta cũng không thèm chấp cô ta, ta hiểu người thân bị bệnh, chúng ta nóng nảy, lo lắng. Nhưng muội không biết, cô ta quá đáng lắm, cứ làm như mọi thứ trên đời phải xoay quanh mình vậy. Ngoại tổ phụ của cô ta chẳng qua là quan về hưu, đừng nói lục phẩm, nhất phẩm cũng đã là gì ghê gớm. Đó còn là nhà họ cần tới ta đấy, nếu là ta cần tới họ, còn chẳng phải ngồi lên đầu ta rồi sao, tức muốn chết.”
Hoàng Cầm buồn cười lắm:” Làm cậu tức tới độ này, hẳn phải lợi hại lắm.”
“ Đâu chỉ lợi hại, mà là mụ điên thì có ... nói thế còn là nhẹ đấy.” Lần này Tả Thiếu Dương không cách nào lấy lại bình tĩnh:
Tang Tiểu Muội khẽ cắn cánh môi mọng ướt, nhỏ giọng hỏi:” Huynh nói tới tiểu thư Cù gia phải không, nghe nói cô ấy xinh đẹp vô cùng .. nói là đệ nhất mỹ nhân của Hợp Châu chúng ta cũng không quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây