Phu thê lâu năm, Lương thị quá hiểu Tả Quý, nghe ra trượng phu đã xiêu lòng, bò tới ôm lấy chân ông, ra sức van xin:” Lão gia, chỉ một lần này thôi, chỉ một lần này, lần sau có đánh chết tiện thiếp cũng không dám nhận đồ của người khác, lão gia khai ân … “
“ Đứng lên đi, lão không phải của bà.” Tả Quý ngồi ngây hồi lâu, hồn xiêu phách lạc lẩm bẩm:” Lỗi của ta, ai bảo ta vô dụng chứ, là ta vô dụng.”
Lương thị biết chuyện thành rồi, vừa khóc vừa cười, lau nước mắt bò trên mặt đất, lấy dưới gầm giường ra một cái bô cũ, chẳng tìm công cụ, lấy chìa khóa đeo ở hông, nạy miếng gỗ dưới cùng ra, lấy gói giấy dầu, run run đưa củ nhân sâm lên cho trượng phu:” Lão gia, đừng tự trách mình nữa, chuyện đã thế rồi, hãy nghĩ cho Trung Nhi.”
Tả Quý há hốc mồm, không đáy cái bô dưới giường ngủ của mình lại giấu củ nhân sâm giá trị ngàn vàng, hoang đường tới độ phải bật cười:” Bà ... Bà, đem bảo bối thế này giấu dưới bô nước tiểu à?”
“ Khi đó thiếp cuống, không biết dấu vào đâu, sợ thứ quý giá này bị người ta lấy mất.” Lương thị len lén nhìn trượng phu, thừa cơ nói:” Trước đó Cù lão thái thái nói, chỉ cần đồng ý hôn sự này, nhân sâm coi như sính lễ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây