Cù lão thái thái nghẹn ngào khóc, không biết làm sao, nhi tử cưới tức phụ nhiều năm không có được đứa con nào, giờ còn đánh người mà vào đại lao, trong nhà không có tiền chạy chọt, đành nhận mệnh. Nữ nhi gả cho Bạch gia, sinh được đứa ngoại tôn nữ này, sau đó nữ tế nữ nhi nối nhau qua đời, Bạch gia sống bạc không chỉ lũ cầm thú trong họ tộc có ý đồ với tôn nữ bà, càng có kẻ muốn gả nàng đi đổi lấy vinh hoa phú quý. Cù lão thái gia lúc đó mới dựa thế kinh quan, đưa tôn nữ đến ở với ông bà, tuy nó tính cách cô độc, nhưng đối xử với người khác rất tốt, nhất là với phu thê bà càng hiếu thuận, nên tuổi già mới có chút an ủi.
Hiện nghe tôn nữ muốn tự sát bồi tội, bà biết tôn nữ rất quật cường, ai nói cũng vô ích, giờ chỉ còn cách cầu xin Tả gia cứu được trượng phu, hoặc để tôn nữ thấy Tả gia đã tận lực, không thể cứu nổi, nếu không bà sẽ mất nốt đứa cháu này.
Có điều thái độ Tả Thiếu Dương như thế, bà cũng nghi ngờ y còn chưa dốc hết sức, để bụng chuyện nhà mình trước đó không tin tưởng bỏ đi, cầu y vô ích, chỉ còn cách cầu cha mẹ y, hai người họ đều là người lương thiện, đặc biệt là Lương thị, nếu họ nói, tiểu lang trung cũng phải nghe.
Nhân sâm quý giá vô cùng, là bảo bối để giành khi cứu mạng, người ta sao có thể lấy ra cứu người khác, chẳng lẽ như Chỉ Nhi nói, gả nó cho Tả gia làm tức phụ.
Nghĩ tới đó Cù lão thái thái thấy lòng thông suốt, trước kia tới khám bệnh, tán gẫu với Lương thị, biết Tả gia là dòng dõi quan hoạn, coi như cũng tương xứng, lại nhìn tiểu lang trung, tuấn tú hơn người, hơn nữa y thuật cao minh tới Nghê đại phu cũng phải tới cầu chữa trị, tương lai chắc chắn không tệ, gả Chỉ Nhi cho y, coi như cũng không ủy khuất nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây