Bạch Chỉ Hàn đã ra quyết định, nàng vẫn quỳ dưới đất, quay sang Tả Thiếu Dương, cố hết sức đè nén căm ghét khinh bỉ người này:” Ngươi hẳn là không tin kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp phải không?”
Nhìn người nhà họ như thế, lòng có chút tức giận cũng bay biến hết rồi, Tả Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích, giọng nhỏ nhẹ hết sức:” Cô nương, ta nói rồi, bệnh này cần có nhân sâm, nhà ta không có, nhà cô không kiếm được, vậy thì ta đành chịu thôi. Cứu chữa người là bổn phận ngươi hành y chúng ta, nếu cứu được nhất định sẽ cứu, không cần kiếp này kiếp sau làm ngựa báo đáp.”
Giả nhân giả nghĩa, nếu không phải mình biết nội tình, nhất định sẽ bị những lời chân thành này của y lừa gạt, quả nhiên lòng người hiểm ác, Bạch Chỉ Hàn cười thảm:” Nếu ngươi không tin kiếp sau ta báo đáp, vậy kiếp này ta báp đáp ngươi, chỉ cần ngươi cứu được ngoại tổ phụ ta, ta nguyện làm nô tỳ cho quý đường.”
Lời này phát ra, mọi người sững sờ, Cù lão thái thái là người hiểu nhất đứa cháu gái này từ nhỏ tới lớn phải chịu bao nhiêu khổ cực, thương tâm khóc lớn:” Không Chỉ Nhi, cháu đừng làm thế.”
Bạch Chỉ Hàn cười rất trấn tĩnh, nụ cười của người đầu hàng số mạng:” Ngoại tổ mẫu, người cưu mang cháu mấy năm qua, giờ tới lúc cháu báo đáp rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây