Cả nhà bị tiếng quát của Tả Thiếu Dương làm giật mình nín khóc, ngây ra nhìn y, không ai dám ho he thêm lời nào nữa, trong phòng im phăng phắc.
Bi Vàng nghe thấy tiếng Tả Thiếu Dương, nó không hiểu được tiếng người nhưng cảm nhận được sự phẫn nộ từ y, từ căn gác xép chạy thoăn thoắt qua xà nhà, nhảy xuống vai y há miệng nhe răng phát ra tiếng đe dọa. Tả Thiếu Dương nhìn thấy Bi Vàng thì lòng dịu lại, xoa xoa đầu nó trấn an, vừa xong phát tiết uất ức trong lòng ra được, cũng nguôi ngoai cơn giận phận nào, thở hộc lẩm bẩm:” Đương nhiên, có sâm cũng chưa chắc ích gì, bệnh đã quá nặng rồi ... Song không có sâm thì chắc chắn không cứu nổi.”
Cù lão thái thái há miệng nhìn Tả Thiếu Dương, lắp bắp:” Chỉ nhân sâm có thể cứu lão gia nhà ta?”
Tả Thiếu Dương nhấn mạnh:” Nhân sâm có thể ích khí cố thoát, giữ cho lão thái gia còn chút dương khí, tiếp đó ta mới dùng thuốc, có lẽ là còn chút hi vọng, nếu không có nhân sâm thì hoàn toàn hết hi vọng rồi ... Hơn nữa sâm thường lúc này e không đủ dược hiệu, mà là sâm lâu năm, các vị có không?”
“ Thế này, thế này phải làm sao?” Mấy người Cù gia đưa mắt nhìn nhau, nhà họ làm gì có thứ quý giá như vậy chứ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây