Câu chất vấn của Bạch Chỉ Hàn đúng là sỉ nhục lời thề y đức của Tả Thiếu Dương, y tự hỏi lương tâm, tuy bản thân không nói là cừu người vô tư, nhưng chữa bệnh chưa bao giờ không tận lực, cũng không đem cảm xúc cá nhân của mình vào. Bất kể là người không có tiền như Lý đại nương, người có thể đe dọa tính mạng y như Phi Thử, hay có là nhi tử kẻ thù như tiểu công tử Nghê gia, một khi Tả Thiếu Dương nhận chữa trị cho ai, thì y luôn làm hết khả năng. Vì thế đối diện với chất vấn của Bạch Chỉ Hàn, y lạnh lùng nói:” Ta đã tận lực rồi.”
“ Ngươi chưa.” Bạch Chỉ Hàn dứt khoát không tin:” Nếu không vì sao bệnh nhân khác người nọ nối người kia chuyển biến tốt, hôm nay còn có người tới tạ ơn ngươi cứu mạng, nói ngươi y thuật như thần. Ai tới cũng chữa được bệnh, chỉ ngoại tổ phụ của ta là bệnh càng lúc càng nặng.”
Là cái tên dại gái chiều nay hại mình, Tả Thiếu Dương kiên nhân hết sức nói:” Cô nương, cô không hiểu y thuật nên không biết, người ta trúng phong ở ngoài, biểu hiện trông rất tệ, nhưng bệnh nhẹ, còn ngoại tổ phụ cô là bệnh phát từ phủ tạng, ta đã nghĩ mọi cách cứu chữa rồi.”
“ Ngươi chưa, ta thấy ngươi không tận tâm.” Bạch Chỉ Hàn vẫn khăng khăng một lời:
Tả Thiếu Dương suýt tức điên, giang tay ra:” Ta không tận tâm thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây