Chẳng bao lâu toàn bộ hàng hóa trong cửa hiệu của Thái chưởng quầy được chất lên xe, cái gì mang đi được đều mang hết đi, thậm chí là cả bàn ghế cũng không để lại, xong xuôi mấy hán tử đánh xe ngựa đi mất.
Triệu Tam Nương tay cầm ô, chậm rãi đi vào cửa hiệu bây giờ trống trơn, chỉ còn lại mấy cái bàn ghế cũ kỹ ọp ẹp chỉ đáng làm củi đun, buông một tiếng thở dài.
Tả Thiếu Dương chưa vào hiệu này, giờ mới phát hiện nó to hơn hiệu nhà mình một chút, trong nhà vẫn còn vương mùi mắm muối, không thoải mái lắm. Chẳng có gì để xem cả, nhà còn lại ít rác bỏ đó, hiện chẳng ai thuê, không cần dọn, y giúp Triệu Tam Nương cài đóng cẩn thận tất cả cánh cửa lớn nhỏ, cuối cùng Triệu Tam Nương ra ngoài, cầm khóa đồng, khóa cạch cửa lại. Bấy giờ Tả Thiếu Dương nhìn xung quanh mới phát hiện mười nhà thì hết sáu đã đóng cửa chạy loạn, đường tối om tĩnh mịch, ánh đèn heo hắt thưa thớt đỏ đây.
Triệu Tam Nương cười chua chát với Tả Thiếu Dương, cầm lấy ô đi trong mưa tuyết, bóng lưng đầy cô đơn lẻ loi, như u linh.
Tới thời đại này một thời gian, Tả Thiếu Dương cũng hiểu vài điều kỵ húy, lo thời buổi rối ren này một nữ nhân đi trong đêm không an toàn, nhưng Triệu Tam Nương là quả phụ, rất dễ sinh thị phi, nên không đề nghị đưa nàng về, mà chỉ im lặng theo sau một quãng xa, đến khi nhìn nàng về tới nhà an toàn mới quay lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây