Trời đã tối, không còn ai khám bệnh nữa, Tả gia đóng cửa ăn cơm, Miêu Bội Lan tranh làm hết công việc trong nhà, từ dọn phòng, rửa bát, tay chân nhanh nhẹn, làm Lương thị không xen vào được. Nhìn Miêu Bội Lan từ nhà vào bếp, từ bếp vào nhà, luôn tay luôn chân, đảm đang tháo vát, Lương thị cười híp mắt lại, hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn phản ứng hôm qua của nhi tử là bà hiểu rồi, có điều nghĩ tới trượng phu lại thở dài, cô nương xuất thân nông thôn tuyệt đối không được ông gật đầu.
Trời tối mưa lại tí tách rơi, sáu người Miêu gia và ba người Tả gia ngồi quây quần ăn tối, trẻ con nhanh thích ứng, nên có thêm bốn đứa trẻ con, ngôi nhà vốn im ắng trở nên đầy sức sống, Miêu mẫu sợ hãi chỉ sợ con mình làm phiền phu phụ Tả gia, cứ nạt suốt, Lương thị nói không sao, trẻ con phải như thế, đến ngay Tả Quý khó tính cũng thi thoảng nở nụ cười.
Tả Thiếu Dương có thể đoán được cha mẹ mình muốn có cháu bế lắm rồi, hai nhà hòa hợp như thế, y cũng mừng.
Kẻng cầm canh vừa gõ thì có tiếng gõ cửa dồn dập, rồi Hầu Phổ ở ngoài giọng cấp bách, Tả Thiếu Dương chạy ra mở cửa, chỉ thấy Hầu Phổ cầm cái ô thiếu một góc, thần sắc có chút kinh hoàng.
Vào nhà, Hầu Phổ gọi cha con Tả Quý vào ngay phòng bào chế thuốc, đóng cửa lại, khẩn cấp nói:” Nhạc trượng, đại lang, nước giếng bị phản quân đầu độc rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây