Ra tới giếng bên sông vẫn là một khung cảnh quen thuộc, mấy cô nương tức phụ tụ tập với nhau, đang thì thầm tỏ nhỏ trò chuyện, nhưng không phải tán gẫu vui đùa như mọi ngày, mà mặt có phần âu lo, Hoàng Cầm và Tang Tiểu Muội cũng ở trong số đó.
Tả Thiếu Dương nhìn Tiểu Muội, không thấy má núm đồng tiền xinh xinh khi nàng cười nữa, trông khá xanh xao sầu muộn, làm người ta thắt lòng, chợt thấy đáng lẽ mình không nên dẫn Miêu Bội Lan ra đây, giờ tất nhiên không tiện quay lại.
Tang Tiểu Muội thấy y nở nụ cười có phần héo hắt, tuy mọi khi bên cạnh có người khác, nàng sẽ không tỏ ra thân thiết với Tả Thiếu Dương, song lần này nàng có vẻ muốn né tránh, Tả Thiếu Dương có thể cảm nhận được. Chỉ Hoàng Cầm chẳng cố kỵ gì, vẫy tay gọi:” Không lấy nước hay sao mà không mang thùng?
“ Có chứ, nhưng bây giờ ta không lấy nước mà có người lấy giúp rồi.” Tả Thiếu Dương chỉ giếng, bảo Miêu Bội Lan:” Nước ở đó.”
Miêu Bội Lan gật đầu với mấy cô nương kia, tới lấy nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây