Trở lại Quý Chi Đường, chuyện xảy ra hôm nay chưa từng có, nói thế nào thì nói, nhà họ sai trước, một sự bất tín, vạn sự không tin mà, sao có thể trách người ta.”
Tả Quý thở dài, gọi Tả Thiếu Dương quay lại, rút kinh nghiệm thấm thía nói: “ Người bệnh đã mất lòng tin, chữa trị khó hiệu quả, không va vấp thì không khôn ra được. Sau này nhà ta nên nói rõ, không nên ngầm đổi thuốc nữa, khiến người bệnh hiểu lầm, nói rõ là do con kê đơn, họ đồng ý thì chữa, không đồng ý thì thôi. Đừng để người ta cho rằng nhà ta làm chuyện không minh bạch thành ra không hay.”
Tả Thiếu Dương gật đầu, dù sao còn ít tuổi, chưa thể trầm tính lão luyện như cha, chuyện hôm nay làm y rất ủ rũ, dù sao người bệnh tìm tới nhà rồi, có thể chữa được, lại còn làm chuyện bung bét như thế, e lo ông già đó đưa đi nơi khác làm bệnh tình thêm nặng:” Con biết, nhưng người ta không tin con, thấy con kê đơn, chỉ sợ không muốn tới khám bệnh nữa.”
Tả Quý mỉm cười:” Dù thế nào cũng tốt hơn để người bệnh hiểu lầm. Hơn nữa, còn có thể tệ hơn cha làm trước kia hay sao, con học được y thuật từ lão thần tiên, đã cao minh hơn cha rồi, chỉ cần đừng kiêu ngạo, ỷ tài lơ lờ, dù bệnh nặng hai nhẹ đều cẩn thận, trị tốt cho người bệnh, rồi dần dần sẽ có người tín nhiệm vào y thuật của con.”
Đây là lần đầu tiên Tả Quý chính diện thừa nhận y thuật của mình không bằng nhi tử, cổ vũ Tả Thiếu Dương trị bệnh. Người xưa có câu tái ông thất mã biết đâu lại là phúc, không có chuyện hiểu lầm hôm nay không biết bao giờ cha mới thực sự cho phép mình chưa bệnh, Tả Thiếu Dương vui lắm, hiểu với lão lang trung mà nói, đây là chuyện không hề dễ dàng:” Cha, con hiểu, cha yên tâm, con ghi nhớ lời cha dặn, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của cha.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây