Đã không thể trả lời như vậy, cũng không thể lấy cớ trì hoãn, nếu không đó là hành vi vô trách nhiệm với cô nương người ta, nhìn ánh mắt buồn bã của nàng, Tả Thiếu Dương buột miệng:” Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên. Nguyệt lão nhân gia sẽ đem đôi nam nữ có duyên phận với nhau dùng tơ hồng buộc vào một chỗ, cho dù cách trở muôn sông ngàn núi, cũng sẽ có ngày tới với nhau. Mà duyên do nguyện sinh ra, có nguyện vọng mới có duyên phận, ta nghĩ, Nguyệt lão nhân gia sẽ nhìn thấy nguyện vọng của những người có tình trong thiên hạ.
Tang Tiểu Muội ngây ra nhìn y, đôi mắt chứa đầy lệ hoa từ lúc nào, vội quay đi, ép nước mắt trở lại, tới lúc nhìn Tả Thiếu Dương, nụ cười đã như hoa xuân:” Muội hiểu rồi ... Muội nghĩ, muội biết mình phải làm gì rồi.”
Hoàng Cầm như hiểu như không, hết nhìn Tả Thiếu Dương lại nhìn Tiểu Muội:” Nói thế nhân duyên cho trời định, nếu có duyên, muôn ngàn cách trở tới với nhau. Vậy ta lo lắng cho hai người uổng công à?”
Tang Tiểu Muội nhoẻn miệng cười:” Ai bảo tẩu là tẩu tử của muội, trưởng tẩu như mẹ, tẩu không lo cho muội thì ai lo.”
Hoàng Cầm cười tít mắt:” Tốt, tẩu thích nghe câu này, hai đứa ổn rồi thì chúng ta lấy nước về nhà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây