Tiền huyện lệnh chỉ nói mấy câu thôi nhưng không khác gì mấy sấm sét bổ xuống đầu, làm Nghê đại phu chấn kinh tại chỗ, ngơ ngác đứng đó không nói lên lời. Đi quá xa rồi, chuyện nghiêm trọng hơn hẳn những gì ông ta nghĩ, chỉ sợ tích góp bao năm của Nghê gia cũng không đủ cứu mạng đệ đệ.
Tiền huyện lệnh lại thở dài:” Ông tới Tùy gia cáo tội hòa giải chưa?”
Nghê đại phu mặt như đưa đám:” Đi rồi ... Tùy gia không cho tiểu nhân vào.”
“ Ài, vậy thì phiền toái to.” Tiền huyện lệnh chỉ hộp lễ vật, nhắc:” Thứ này bản huyện không dám thu, nói thật, trước đó bản huyện muốn đem thứ này nộp lên trên trước mặt Thang bác sĩ, tỏ rõ bản huyện chấp pháp công bằng. Nhưng thấy ông đáng thương, niệm tình ông hành y bao năm trong huyện, cứu không ít bách tính, cũng coi như là góp công lao khó nhọc. Cho nên ta nhắc ông, thừa lúc Thang bác sĩ chưa tới thu lại đi, nếu không hai ta đều khó ăn nói.”
“ Vâng vâng.” Nghê đại phu thất hồn lạc phách, nhưng cố còn nước còn tát: “ Đại lão gia, sống chết do mệnh, phú quý nhờ trời. Người hành y cũng không dám nói rằng mình trị được bách bệnh, dù có là Hoa Đà tái thế, Biển Thước trùng sinh cũng không thể cam đoan cả đời chưa bao giờ lỡ tay. Lão mẫu Tùy chưởng quầy bệnh nguy, không trị được chỉ có thể trách bệnh quá nặng, đó gọi là trị được bệnh, không cứu được mệnh. Không thể vì người bệnh chết mà khiến y giả vô tội chết theo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây