Tả Thiếu Dương đi rồi, Chúc Dược Quỹ cũng xua tay đuổi Tang Oa Tử đi, lừ mắt Chu chưởng quầy một cái, hạ thấp giọng xuống hỏi:” Chọc tức được người ta rồi, giờ ông vừa lòng rồi chứ, giờ nói đi, rốt cuộc sao Tang lão hán lại vội vàng như thế?”
“ Ài, lão quỷ ngươi đúng là tinh, cứ nghĩ lần này qua mắt được ngươi.” Chu chưởng quầy thay đổi hẳn thái độ, không còn bộ dạng vênh váo vô liêm sỉ nữa, nghiêm túc nói:” Biết vì sao phu thê Tang lão hán vội gả khuê nữ đi thế không? Để cho Khúc chưởng quầy vay tiền đấy.”
“Lại là chuyện đó?” Chúc Dược Quỹ nhíu mày, ông ta không lạ gì chuyện này: “ Ta đã cảnh cáo họ rồi, Khúc chưởng quầy đó vay tiền khắp nơi, rất có vấn đề, bất cẩn chút thôi là không trả nổi. Nhưng họ không nghe, lại còn khuyên ta có tiền thì nên cho ông ta vay, nói cái gì mà cuối năm lợi gấp đôi. Ta nói dù có tiền chất thành đống cũng làm chuyện này, không thỏa đáng.”
“ Ài, Tang lão hán còn đỡ, may ra thì khuyên được, bà nương kia thì ngu xuẩn không chịu nổi, trong mắt chỉ có tiền, ngu đã đành, vấn đề mụ ta luôn coi mình khôn ngoan hơn người khác mới lạ chứ. Là lão bằng hữu, ta cũng không muốn nhìn họ trắng tay, khuyên rồi đấy mà bà nương kia có nghe đâu, thôi kệ. “ Chu chưởng quầy cười hềnh hệch:” Dù sao cũng có cái lợi, Tam nha đầu càng lớn càng xinh đẹp, da trắng nõn nà, chưa cần sờ đã càm tưởng được đã thế nào, lão phu vừa mắt mấy năm rồi, mỗi điều phu thê Tang gia ra giá cao quá.”
“ Cút, cút, đừng nói thứ tởm lợm đó trước mặt lão phu, nếu không đừng trách ta không nể tình bằng hữu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây