Đối phương vừa nói một cái làm Tả Thiếu Dương giật mình nhìn kỹ lại, nhưng khi đó đêm khuya tối lửa, không nhìn rõ mặt ông ta, song chuyện này chỉ có hai người biết, vậy còn không phải là hắc y lão giả đêm qua bị kẻ thù truy sát, mình không biết chân tướng đã đưa vào nhà cứu chữa sao, nhất thời chỉ biết nói: “ Thì ra là ông à?”
Lão giả mỉm cười: “ Lão phu đợi công tử một thời gian rồi, hiện giờ công tử có rảnh không? Lão phu có chuyện muốn nói.”
Tả Thiếu Dương đau đầu, hôm nay là ngày gì mà nhiễu sự như thế, rất muốn nói không, y không muốn dính líu tới dân giang hồ, lại không dám từ chối thẳng thừng, làm người ta phật ý. Lão già này bị thương còn mạnh như thế, bây giờ thương thế đã lành, mình từ chối quá lão ta thẹn quá hóa giận chả biết làm gì, trong mắt đám người này không có vương pháp, hành sự tùy hứng. Chẳng bằng xem ông ta muốn nói gì, sau đó dứt khoát cắt bỏ liên quan, giải quyết một lần cho xong, nghĩ thế y đành nói:” Được, có điều ta không muốn uống trà, trong ngõ này có chùa Thanh Phong, là chỗ vắng vẻ thanh tịnh, chúng ta tới đó nói chuyện.”
“ Tốt lắm, lão phu đợi công tử ở đó.” Nói dứt lời lão giả quay người đi luôn:
Tả Thiếu Dương thở dài ngồi xe ngựa về nhà, Hầu Phổ cũng xử lý xong việc ở nhà môn quay lại, đang nói chuyện với Tả Quý rất cao hứng, không vui sao được, hắn thoát được cảnh kẹt giữa hai đằng mà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây