Phu thê Tang gia nói không hề quá lời, lúc này Quý Chi Đường đúng là đã náo loạn tung trời rồi, cửa hiệu nho nhỏ tập trung cả đám đông huyên náo, bên ngoài cũng không ít người thập thò ngó nghiêng, tình hình rõ ràng không ổn.
Có tên tráng hán giọng vang như sấm hùng hùng hổ hổ chỉ mặt Tả Quý chất vấn:” Tả lang trung, ta thấy ông là người thành thật, mới cho ông vay tiền, nhưng ông quá đáng lắm rồi, năm mới ta cũng không đòi tiền, để các người có cái Tết tốt lành. Các người kiếm được tiền lại trả hết cho Triệu Tam Nương, chẳng lẽ nợ người ta là nợ, nợ của ta không phải là nợ à, thấy ta hiền nên giờ trò sao? Ông nợ ta cả vốn lẫn lãi là hơn 730 đồng, hôm nay không trả tiền ta lấy thuốc trừ nợ.”
Một phụ nhân đẩy hắn sang:” Không được, Tả lang trung nợ lão thân 860 đồng, nhiều hơn cả ngươi, ai cho ngươi mang thuốc đi?”
“ Tả lang trung, Hầu huynh, các vị không có nhiều tiền trả họ, thế nên trả cho người nợ ít hơn chứ, ta chỉ có 300 đồng thôi, dù sao trả dứt được người nào hay người nấy chứ, đúng không?” Đó là viên thư lại đội khăn xếp, hẳn là kiềm chế lắm mới không nói ra lời khó nghe:
Bên cạnh thư lại là nha dịch:” Đúng thế, Tả lang trung, ta biết Hầu Phổ đại ca vay tiền hộ ông, ông hay rồi, nghe nói ông có tiền, trả cho Triệu Tam Nương hơn 5.000 đồng, sao không trả đám chủ nợ nhỏ bọn ta. Của ta chỉ có 200 đồng thôi, thấy ông khó khăn, lãi không cần nữa, nhưng phải trả vốn chứ, trả tiền rồi chúng tôi không quấy rầy nữa, năm mới năm me, ầm ĩ thế này chả ai vui vẻ cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây