Được tâng bốc một câu, Chúc Dược Quỹ vui vẻ:“ Ha ha ha, nói không phải khoe chứ, lão phu năm xưa chèo thuyền, sóng to gió lớn, xông qua vùng chiến loạn, sinh tử bao phen rồi, chút thuốc của cậu có là gì? Tiểu lang trung ngươi dám kê đơn, lão phu chẳng lẽ không dám uống, thế thì uổng danh Chúc Dược Quỹ!” Ha ha ha, đương nhiên trừ cái đó ra, lão phu còn nghĩ tới chuyện khác, biết là gì không?”
“ Không ạ.” Tả Thiếu Dương đợi ông ta nói tiếp:
Chúc Dược Quỹ nhìn ra cửa, ghé đầu tới nói nhỏ:” Nghê đại phu kê thuốc chỉ có ba lạng ô đầu, cậu lại dùng tới năm lạng. Vậy mà uống vào không chỉ không có phản ứng phụ, hiệu quả còn tốt, lão phu rất hứng thú với phương pháp bào chế dược liệu trừ đi độc tính của nó một cách hữu hiệu như cậu. Mấy vị thuốc cậu bào chế đều là thứ thường dùng, nhu cầu lớn, nếu người ta mà biết chỗ lão phu có dược liệu trị được bệnh mà không có độc, không khiến người ta khó chịu nôn mửa, còn ai không tới mua nữa chứ?”
Tả Thiếu Dương thở dài, lấy lui làm tiến, tỏ vẻ chân thành tranh thủ chút đồng tình, đem chuyện mình bào chế tử thạch anh mang ra Ngõa thị bán thế nào:” Nói thật với lão bá, cháu rất tự tin vào phương pháp bào chế của mình, trước đó cũng bào chế ra mấy loại thuốc tốt hơn thị trường nhiều, nhưng mà dù thuốc tốt thế nào, người ta đều không tin, từ chối thẳng thừng, nói nếu thuốc tốt như thế, sao Quý Chi Đường nhà các ngươi lại nghèo thành ra như vậy?“.
Bản thân y vốn không phải người khôn léo như vậy, nhưng tình thế ép buộc, va vấp vài phen rồi y không thể quá thật thà, phải thay đổi, nếu không không bao giờ ngóc đầu lên được. Cuộc sống thời nào cũng không dễ dàng, chớ nghĩ người xưa dễ bắt nạt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây