Đã qua Tết, lập xuân rồi mà trời vẫn lạnh, thi thoảng lại một trận tuyết lớn, mà cứ hôm nào như thế là Tả Thiếu Dương lại lạnh không ngủ nổi, phải ngồi dậy quấn chăn rên hừ hừ chịu đựng cho tới sáng. Đêm hôm nay cũng vậy, Tả Thiếu Dương ngồi ôm chăn lẩm bẩm, nốt hôm nay, nốt hôm nay nữa thôi, mai là kỳ hạn bảy ngày hẹn với Chúc Dược Quỹ, thuốc của mình hẳn có tác dụng rồi, hi vọng có một bước ngoặt, nếu không qua được mùa đông thì mình thân tàn ma dại mất.
Đang lẩm bẩm như kẻ thần kinh thì nghe thấy bên ngoài có tiếng thứ gì đó đạp lên tuyết, có vẻ nặng, tiếp đó bịch một tiếng đổ vào tường nhà y, vì vách tường làm bằng gỗ, khá mỏng, nên nghe rất rõ.
Tả Thiếu Dương tỉnh hẳn, áp tai vào ván tường lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng người rên rỉ, người học y đối với loại tiếng rên này rất nhạy, cũng giống như với mùi vị vậy, chẳng lẽ là có người đêm khuya tới cầu y, nhưng bị bệnh nặng quá ngã xuống rồi. Bây giờ là canh bốn, vẫn đang giới nghiêm, người này nếu chẳng phải bệnh quá nặng tuyệt đối không mạo hiểm giữa đêm đông, phải ra xem sao.
Nghĩ là làm Tả Thiếu Dương leo nhanh xuống thang, tới bếp mở cửa sau ra, gió mạnh đem tuyết thốc vào mặt, làm y cơ hồ không mở mắt ra được.
Đưa tay ra chắn gió, nheo mắt nhìn quanh, thấy có bóng đen dựa vào tường, tuyết trên mái nhà rơi xuống che mất nửa người rồi, đang co quắp rên hừ hừ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây