Tả Quý không nói không rằng, từ lúc cuộc tranh giành trả giá đó bắt đầu, ông chỉ ngồi im không bình phẩm gì.
Phong lang trung giỏi nhìn mặt đoán ý, hắng giọng nói:” Nghê huynh, chú ý lời ăn tiếng nói, Tả huynh là tiền bối của chúng ta.”
“ Đừng đâm bị thóc chọc bị gạo.” Nghê Nhị hừ một tiếng, chuyện lần trước ông ta bị Hồi Hương dùng chổi đuổi đánh thành nỗi nhục cả đời, căm Tả gia tới xương tủy, chuyện này người trong nghề biết cả, nên không thèm giữ thể diện, cả cho mình lẫn Tả gia, chỉ muốn làm Tả gia phải nhục nhã mới xoa dịu phần nào căm hận trong lòng ông ta:” Tả lang trung, ta vốn không muốn tới, là đại ca ta bắt tới. Ta nói rồi, đại ca ta lòng dạ nhân hậu, thích bố thì người nghèo, thấy các ngươi lặn lội núi cao rằng thẳm khám bệnh đáng thương, kiếm vài đồng lẻ mà không đủ, nên mới ra giá cao như vậy.”
“ Ta không nói lại đâu, 5 .000 đồng, thời buổi đói kém này, dùng số tiền đó mua hai nha hoàn xinh xắn cũng dư dả. Lệnh lang cũng trên 20 rồi, hôn sự cũng nên có sớm đi, thành gia lập thất rồi mới chuyên tâm sự nghiệp được mà. Có điều ta thấy chắc là phải đợi thêm thôi, nên trả nợ thì hơn, các người không chỉ nợ Triệu Tam Nương mà còn nợ nhiều người lắm đấy ... 5.000 đồng này là tặng than trong tuyết rồi ... Đưa phương thuốc đây, sau đó dọn bàn cúng thắp nên hương, cầu cho tổ tiên Tả gia các người phù hộ đại ca ta phóng thọ song toàn đi, ha ha ha.”
Tả Quý mới đầu nghe giận sôi gan, càng nghe càng dần lắng lại, loại người thế này không đáng để ông lên tiếng tranh luận, còn đưa tay ngăn cản nhi tử không cho làm bừa, rồi mặt âm trầm nói:” Nói xong chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây