97: Lời trêu đùa của Tần Cửu Ca Thanh Hoa cười lạnh, cứ như thể giao viên Yêu hạch của Thôn Thiên Mãng Thượng Cổ trên tay mình cho hắn ta thì sẽ có chuyện gì tốt đẹp gì vậy.
Thanh Hoa hiểu rất rõ những người này, người nào cũng phát huy trình độ không biết xấu hổ tới cực điểm.
Có tin không, bây giờ cho dù nó giao viên Yêu hạch của Thôn Thiên Mãng Thượng Cổ này cho Thanh Kiêu thì mình vẫn sẽ không được sống yên ổn.
Nhìn thấy gương mặt ngông cuồng đến cực điểm của Thanh Kiêu, trong lòng Thanh Hoa lại phiền muộn.
“Lẹ chút đi, bằng không ta sẽ nói chuyện này cho các trưởng lão trong tộc.” Trong ánh mắt của Thanh Kiêu tràn đầy vẻ coi thường đối với Thanh Hoa, còn tưởng mình là thiếu tộc trưởng như khi tộc trưởng trước đây còn sống sao?
Thời đại đã sớm thay đổi, tộc trưởng cha của Thanh Hoa đã sớm biến mất không ít năm, sợ là đã sớm chết một góc xó xỉnh nào đó rồi.
“Còn nữa, không sợ nói cho ngươi biết ông nội ta đã cầu thân với Thanh Loan Tộc rồi, ha ha ha, điều kiện mà bọn ta đưa ra rất khiến bọn họ động lòng đấy, nói không chừng ngày mai ta có thể trèo lên người vị đó của ngươi.”
“Ha ha ha.” Thanh Kiêu lại cười to một tiếng, vừa nghĩ đến mình có thể có được gương mặt tuyệt mỹ và dáng người duyên dáng đó của nàng ta là trong mắt hắn ta lại lộ ra ý cười xấu xa, mỹ nhân bậc này chắc hẳn phải để hắn ta hưởng thụ mới đúng.
“Còn một chuyện nữa, chỉ sợ nói cho ngươi biết ngươi sẽ càng khó xử hơn.” Thanh Kiêu nhìn về phía Thanh Hoa đã hơi thay đổi sắc mặt với vẻ trêu tức, nói một cách khoa trương.
“Còn có đứa em gái với làn da có thể vắt ra nước đó của ngươi đã có người thay ta vui lòng nhận lấy rồi.”
“Chuyện này phỏng chừng ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ, em gái ngươi đã sớm bị một vị lão tổ nào đó trong tộc quyết định nội bộ làm đỉnh nô.”
Thanh Kiêu cười to, nhìn về phía Thanh Hoa với vẻ mặt chế nhạo. Trong khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn lén lút khổ tu, thật sự quá đáng thương. Ngay cả em gái ruột của mình cũng không bảo vệ được, cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
“Các ngươi dám.” Thanh Hoa vừa nghe thấy em gái ruột của mình bị một vị lão tổ trong tộc quyết định nội bộ làm đỉnh nô, trong mắt nổi lên lửa giận, trong tộc có nhắm vào hắn ta thế nào hắn ta vẫn có thể nhẫn nhịn được. Nhưng nhắm vào đứa em gái mà mình thương nhất đã khiến cơn giận tích tụ trong lòng suốt những năm này lập tức bùng lên.
Còn nữa, trong tộc lại muốn Thanh Kiêu luôn ở trước mặt sỉ nhục mình đủ đường lấy Loan Vũ.
Thanh Hoa lập tức cảm thấy tộc đàn này từ sau khi phụ thân tộc trưởng của mình mất tích đã hoàn toàn không còn một chút tình người nào nữa.
“Còn chúng ta có dám không hả, qua khoảng thời gian nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.” Thanh Kiêu tiếp tục chế nhạo Thanh Hoa đang không ngừng thay đổi sắc mặt.
“Được, ta cho ngươi.” Thanh Hoa dường như đã hạ một quyết tâm nào đó, sắc mặt không còn thay đổi nữa.
Hắn ta đặt một hạt châu màu xanh thuần trên tay, bộ dáng có hơi giống như cam chịu số phận đi đến bên cạnh Thanh Kiêu.
“Nhanh chút, mau giao nó cho ta.” Đôi mắt của Thanh Kiêu nhìn chằm chằm vào Yêu hạch trên tay Thanh Hoa không chớp lấy một lần, hắn ta cảm giác được thứ này đối với hắn ta mà nói chắc chắn rất quan trọng, viên Yêu hạch có sức hút vô cùng lớn đối với hắn ta.
Tại sao hắn ta không nói tin tức Thanh Hoa sở hữu một viên Yêu hạch của Thôn Thiên Mãng Thượng Cổ này cho tộc biết, chính là vì hắn ta ôm theo dã tâm một mình độc chiếm Yêu hạch của Thôn Thiên Mãng Thượng Cổ này.
Hắn ta cũng không ngu, nếu như viên Yêu hạch này bị tộc mình cầm được vậy phần chính của nó hắn ta hoàn toàn không ăn được.
Mà tình huống giống như hiện tại này, không phải càng tốt với hắn ta hơn hay sao.
Đến lúc đó, cho dù trong tộc biết trên tay hắn ta có Yêu hạch của Thôn Thiên Mãng Thượng Cổ thì hắn ta vẫn có thể nói thành mình vừa mới có được, như vậy trong tộc sẽ cho hắn ta tài nguyên không nhỏ.
Như thế cũng không thiệt.
Nếu như trong tộc không phát hiện ra trước vậy lại càng tốt, hắn ta có thể dựa vào viên Yêu hạch của Thôn Thiên Mãng Thượng Cổ này để tiến thêm một bước lớn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết để làm được như vậy là thân phận của hắn ta đủ đã.
Rất không may là bây giờ Thanh Hoa không có tư cách này còn Thanh Kiêu hắn ta lại có tư cách này.
Bây giờ đôi mắt của Thanh Kiêu đã hoàn toàn nhìn chằm chằm vào viên Yêu hạch trên tay Thanh Hoa mà không để ý thấy trong con ngươi của hắn ta đã lộ ra một tia sát khí.
“Đi chết đi.” Thanh Hoa thấy càng ngày càng gần Thanh Kiêu mới gầm lên.
Phịch.
Thanh Kiêu ngã xuống đất, trong con mắt tràn đầy vẻ khó tin nhìn Thanh Hoa, sao hắn ta dám?
Hắn ta làm như vậy, bản thân mình và em gái đều không sống được bao lâu.
Ông nội đại trưởng lão của Thanh Kiêu sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Ngươi…” Vào một khắc ngã xuống ấy, trong lòng Thanh Kiêu đột nhiên xuất hiện một tia hối hận, hối hận không phải vì không cướp được một viên Yêu hạch từ trên tay Thanh Hoa, mà là hối hận vì đã không gọi thị vệ có thực lực cao cường của mình đi chung.
Vì loại chuyện giành đồ của đồng tộc này không vẻ vang gì cho cam, còn nữa hắn ta cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn Thanh Hoa.
“Là các ngươi ép ta!” Trong mắt Thanh Hoa hiện ra một vẻ điên cuồng, lớn tiếng gầm lên, hắn ta biết làm như vậy rất bất lợi với tình hình của mình hiện tại nhưng bọn họ lại dám có suy nghĩ đó với em gái ruột của mình, lại còn muốn lấy vợ của mình.
Là đàn ông đều không thể nhịn được, lại thêm mấy năm này trong tộc chèn ép hắn ta, toàn bộ những hận thù đó tích tụ lại khiến hắn ta bùng phát.
Thanh Hoa ra sức dùng linh lực của mình đánh vào trong cơ thể của Thanh Kiêu, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, tuyệt đối không thể để Thanh Kiêu sống sót.
Dù sao xung quanh đây cũng không có ai, lát nữa hủy diệt thi thể của Thanh Kiêu cũng sẽ không có ai biết là hắn ta đã làm.