Như là nhìn thấy chuyện gì, Hổ Tử nhìn chằm chằm một nam một nữ, mắt trừng to ra.
“Đừng úp úp mở mở, không đúng chỗ nào hả?!”
Dưới sự thúc giục của đồng nghiệp, Hổ Tử nuốt nước miếng, dùng giọng điệu không xác định nói, “Ôn Dạng nói với Thiệu Xuyên, nơi này là khu vực cấm hút thuốc, cấm hút thuốc.”
Nhóm Paparazzi :??? Cái gì?
……
“Tôi nói này, đây là khu vực cấm hút thuốc, là cấm hút thuốc đó, bảng cấm to đùng như vậy mà không thấy hả?”
Ôn Dạng đưa tay chỉ chỉ, lặp lại lần nữa khi thấy Thiệu Xuyên mê mang.
Không hề có cảnh khóc như Thiệu Xuyên đã nghĩ, Thiệu Xuyên nhìn thấy được… sự hưng phấn từ trong đôi mắt kia?
Đúng vậy, chính là hưng phấn.
Giống như thợ săn nhìn thấy con mồi cao cấp.
Nửa phút trước, sau khi Ôn Dạng kịp phản ứng đã thu hồi tầm mắt đang nhìn Từ Dương, ánh mắt lại tập trung nhìn chằm chằm Thiệu Xuyên.
Nói chính xác là tập trung vào điếu thuốc trên tay Thiệu Xuyên.
Gì mà bị đâm chết, gì mà xuyên vào thân thể nữ minh tinh, gì mà yêu hận tình thù... Những thứ này đều bị Ôn Dạng ném ra sau đầu, trong đầu Ôn Dạng chỉ có hình ảnh Thiệu Xuyên cầm điếu xì gà trong tay tựa như thước phim đô thị còn đính kèm thêm mấy chữ.
“Bị! Bà! Bắt! Được! Rồi! Nha! Con!”
Thiệu Xuyên hút thuốc ở nơi cấm hút thuốc.
Người bình thường hút thuốc ở khu cấm hút thuốc lá đã là hành vi vi phạm, cần phải bị xử phạt, Thiệu Xuyên là nhân vật của công chúng sẽ gây ảnh hưởng xấu cho công chúng.
Ôn Dạng còn nhớ rõ và nhắc nhở Thiệu Xuyên, “Anh đã từng quay quảng cáo công ích cấm hút thuốc.”
Còn măt mũi gì mà quay quảng cáo cấm hút thuốc trong khi chính bản thân anh ta còn đang vi phạm.
Người ở đây nhìn theo ngón tay của Ôn Dạng nhìn về phía tấm bảng cách đó không xa.
Cách Thiệu Xuyên chỉ khoảng hai mét có một tấm bảng cấm hút thuốc chình ình ở đó.
Nhưng hình như điểm chú ý của Ôn Dạng không đúng lắm thì phải?!
Động tác hút thuốc thư thái của Thiệu Xuyên cứng đờ, nhìn Ôn Dạng bằng ánh mắt khó tin.
“Răng rắc —— răng rắc ——”
Anh ta không ngờ mình lại bị chụp hình, mà người chụp lại là Ôn Dạng, động tác của cô rất dứt khoát, cô giơ điện thoại di động chụp một hơi mấy tấm.
Đã lưu bằng chứng.
May mắn điện thoại di động của nguyên chủ có mở khóa vân tay, nếu không cô cũng không mở được.
Ánh mắt Thiệu Xuyên bị ánh đèn flash làm chói mắt, không mở mắt được, sau đó tức giận nhíu mày trách móc, “Ôn Dạng, cô làm gì vậy?!”
Ôn Dạng lời ít mà ý nhiều, “Chụp hình nha.”
“Nhớ nộp tiền phạt đấy, còn phải công khai xin lỗi nha, dẹp luôn vụ quay quảng cáo công ích đi.”