Ta Là Chuyên Gia Dọn Dẹp Giới Giải Trí

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Dù sao Ôn Dạng xông pha ở tuyến đầu, là người đầu tiên từ bỏ diễn viên đóng thế, bây giờ cũng thể hiện rất xuất sắc.

Ôn Dạng nghiêm túc nghe hướng dẫn của sư phụ treo dây cáp, bắt đầu trải nghiệm lần đầu treo dây cáp của mình, ống kính trung thực ghi lại cảnh này.

Chỉ thấy cô ấy nhẹ nhàng đứng trên mái nhà, giữa cung điện nguy nga, mặc một bộ cổ trang màu trắng, như sắp bay đi; theo tiếng bắt đầu của đạo diễn, Ôn Dạng lao về phía trước, chạy đà, mũi chân điểm ngói rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó nhảy xuống từ mái nhà.

Động tác dứt khoát gọn gàng, bồng bềnh như tiên.

Tà váy lụa xanh bay phấp phới, kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh, còn người cầm kiếm thì kiêu hãnh đứng giữa trời đất.

“Cắt ——”

“Rất tốt, qua!”

Đạo diễn nhìn chằm chằm màn hình nắm chặt nắm tay kích động la cắt.

Nhậm Dung Dung không nhịn được hỏi Ôn Dạng, “Không thấy sợ sao?”

Nhậm Dung Dung nhìn Ôn Dạng bằng ánh mắt có chút phức tạp, cô ta chắc chắn không thể làm được như Ôn Dạng, không chút do dự mà nhảy xuống.

“Mau... mau, cứu tôi, cứu tôi...” Giọng nói yếu ớt nhưng không thiếu sự ồn ào liên tục vang lên.

Nhậm Dung Dung:? Tiếng động gì thế này?

Ôn Dạng la hét, “Cứu tôi, cứu tôi, a a a a a, chân mềm rồi.”

Tiếng động này phát ra từ Ôn Dạng.

Vừa nãy còn là nữ hiệp hiên ngang ngạo nghễ giữa trời đất, sau khi đạo diễn hô cắt, cô vội vã cầu cứu đội của mình. Sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đau đớn, biểu cảm đạt điểm tuyệt đối.

Nhậm Dung Dung, “...” Nhìn biểu hiện của Ôn Dạng không giống như đang giả bộ sợ.

Một trận hỗn loạn.

Những người bên phía Ôn Dạng cuống quít tiến lên đỡ Ôn Dạng, dìu Ôn Dạng dậy, Ôn Dạng mới miễn cưỡng không ngã xuống đất.

Bây giờ cô thấy rất chóng mặt, buồn nôn, chuột rút và hoàn toàn không đứng vững.

Ôn Dạng gào to, kêu cứu cũng không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, cô không phải là người chết vì sĩ diện mà chịu tội. Nếu người bên cạnh xảy ra tình huống khẩn cấp, cô hy vọng mọi người cũng hét lớn cầu cứu giống như cô.

Đới Hồng Tịnh đỡ Ôn Dạng ngồi xuống ghế, “Tôi nhớ mang máng là cô bị sợ độ cao mà... cô không sao chứ?”

Ôn Dạng cả người nằm liệt trên ghế, phát ra tiếng như muỗi kêu, “Không chết được.”

……

Trả lời rất là qua loa.

Khi Ôn Dạng bình tĩnh trèo lên mái nhà mới nhận ra hình như nguyên chủ sợ độ cao, phản ứng không nhẹ, không phải cô dựa vào ý chí là có thể khống chế được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)