Ngay lập tức, những gợn sóng trên mặt nước đột nhiên lặng yên.
Mặt nước không hề chảy, cứ thế đứng yên, như một tấm gương nhẵn bóng, phản chiếu cái bóng của Trần Linh.
Chẳng qua, trong cái bóng đó, “Trần Linh” không mặc chiếc áo choàng hí kịch màu đỏ rực, mà lại mặc một chiếc áo bông dày, hai người thông qua tấm gương, nhìn nhau.
“Là cậu…” Ánh mắt của Trần Linh có chút phức tạp.
“Là tôi.” Trần Linh mặc áo bông bình thản nói: “Tôi không nên xuất hiện ở đây… tấm gương đó đã tách chúng ta ra.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây