Khúc hát du dương vang lên trong buổi bình minh giá lạnh, ngân vang khắp căn nhà cũ kỹ vắng người, lan tỏa ra cả con phố mờ tối.
Trần Linh đứng sững người.
Đoạn ca từ này chính là đoạn mà mấy ngày trước hắn đã hát cả buổi chiều ở chỗ vai Mạt mà vẫn không đúng được mấy nốt, vậy mà giờ đây từ miệng Trần Yến lại tuôn ra một cách tự nhiên du dương đến thế, thậm chí còn linh hoạt hơn cả khi vai Mạt trực tiếp hát.
Không một nốt sai, nhịp điệu và lực của từng chữ đều được kiểm soát hoàn hảo, mà đây chỉ là cậu vừa trang điểm vừa hát cho đỡ buồn... nhưng đến mức độ này, dù Trần Linh có luyện thêm ba mươi năm nữa cũng chưa chắc theo kịp.
“Đây chính là thiên phú sao...” Trần Linh thở dài trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây