“Sao vậy tiểu sư đệ?” Vai Mạt mỉm cười ôn hòa: “Cậu cứ hát đi, không cần quá chuyên nghiệp, tôi chỉ muốn xem điều kiện giọng hát của cậu thôi.”
“…Vâng.”
Thấy vai Mạt đã nói đến mức này, Trần Linh đành phải cố gắng mở miệng, giọng hát đứt quãng vang lên từ cổ họng:
“Hải đảo băng luân sơ… chuyển đằng, thấy ngọc thố… ngọc thố lại sớm… gì đó thăng…”
Nụ cười trên mặt vai Mạt dần cứng đờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây