Dưới ánh đèn sân khấu, bóng người đã bị đạn bắn nát tan kia đang cười lớn, thân thể hắn đã biến thành một màu đỏ thẫm, hòa lẫn với chiếc áo choàng hí kịch đỏ tươi.
Hắn đứng sừng sững giữa vũng máu, lảo đảo muốn ngã.
“Sao… không bắn vào đầu… mà muốn giết tôi?”
Trần Linh khẽ cười khẩy, trước ánh mắt của mọi người, hắn ta giơ khẩu súng lên, nòng súng lạnh lùng từ từ áp vào cằm mình…
“Tôi đã nói rồi, các người chẳng làm được gì đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây