Ông ta nhìn Trần Linh một cái, ánh mắt dần trở nên khó chịu.
“Cậu đang đùa với tôi sao??”
Đến lúc này, chủ quản Chu hoàn toàn không tin vào trò ảo thuật vớ vẩn của Trần Linh. Có lẽ tên này chỉ đang rảnh rỗi, muốn tìm người để đùa giỡn mà thôi. Dù sao việc lắc chiếc áo choàng hí kịch trên chiếc xe đẩy trống rỗng này, nhìn từ dưới thính phòng trông thật ngu ngốc!
“Không dám, không dám.” Trần Linh mỉm cười: “Tôi đã đánh cược rồi. Nếu tôi lừa gạt ông, liệu tôi còn có thể bước ra khỏi cánh cửa này sao?”
Chủ quản Chu hơi nhíu mày, ông ta liếc nhìn Ngô Thiếu Hoa đang khoanh tay xem kịch dưới thính phòng, khẽ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc áo choàng hí kịch từ tay Trần Linh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây