“Thế nào? Thành công chưa?”
“Thành công rồi.”
Giản Trường Sinh nghe ba chữ này, cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy chúng ta phải ra ngoài thế nào?”
“Bây giờ cảnh giới quá nghiêm ngặt, không tìm được cơ hội thích hợp.” Trần Linh lắc đầu.
“Nhưng nếu chúng ta cứ trì hoãn như thế này, sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi.” Giản Trường Sinh chỉ vào dây trói bên giường: “Dây trói của tôi đã đứt rồi, lát nữa áo blouse trắng lại đẩy tôi đi làm thí nghiệm, tôi không giải thích được đâu…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây