Tiếng gió rít qua vùng hoang vu trống trải, vang vọng trong nhà kho vắng lặng.
Trần Linh lại đẩy cánh cửa nhà kho, hai tay đút túi, từ từ bước vào bên trong, như một diễn viên thanh lịch sắp bước lên sân khấu. Tiếng ồn của máy móc che lấp tiếng kêu cót két của cánh cửa và bước chân hắn, tựa như một bản nhạc đệm.
“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra!”
“Tôi thực sự là người của trưởng quan Đàn Tâm! Tôi nói toàn là sự thật! Tại sao các người không tin tôi?!”
“Các người không thể giết tôi... Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cho tổ chức! Các người không thể bỏ rơi tôi như vậy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây