“Việc đã rồi, không cần phải xin lỗi nữa, tốt hơn hết là nghĩ cách thoát ra trước đã.” Giọng Trần Linh vô cùng bình tĩnh.
Văn Sĩ Lâm cười khổ: “Bây giờ chúng ta bị khóa lại, mắt cũng bị bịt kín, làm sao mà thoát được?”
Trần Linh không nói gì, chỉ thử giật mạnh hai cái xiềng xích, phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Cậu còn nhớ tiếng động lúc nãy không? Nơi này có lẽ là một kho hàng hoặc nhà xưởng nào đó, bọn họ tạm thời dùng làm nơi bắt cóc chúng ta… biết đâu, xung quanh có thứ gì đó có thể dùng được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây