Trần Linh dừng bước.
“Sao vậy?” Sở Mục Vân thấy vậy, nghi ngờ hỏi: “Cậu quen hắn ta à?”
Trong đôi mắt của Trần Linh, thoáng hiện một vẻ phức tạp. Hắn do dự một lát, rồi vẫn bước về phía người kia.
Cái bóng của Trần Linh che mất ánh hoàng hôn còn sót lại. Bóng người ngồi ở góc kia từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt chật vật đầy vẻ trống rỗng và hoang mang... Trần Linh sẽ không thể quên khuôn mặt này, bởi không lâu trước đó, hắn từng đối đầu với đối phương trong gió tuyết.
Hắn ta là Chấp Pháp Quan của khu ba, Tịch Nhân Kiệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây