“Thành Cực Quang hay người dân, ai đúng ai sai, bao nhiêu người sẽ chết, có nên chết hay không, những thứ đó đối với tôi đều vô nghĩa…” Trần Linh dừng lại một chút: “Giống như một vở kịch chẳng liên quan gì đến tôi, mặc kệ các người tranh đấu giết chóc thế nào, kết cục kịch bản của tôi cũng chỉ có một…”
“Đảo ngược thời đại, khởi động lại thế giới.”
Tịch Nhân Kiệt khẽ giật mình, rồi cười một cách bất lực,
“Suýt nữa quên mất… cậu là người của Hoàng Hôn xã.”
Tịch Nhân Kiệt đã có được câu trả lời mình muốn, dường như toàn thân hắn ta đều trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn ta hít một hơi thật sâu, không dừng lại thêm nữa, một mình cầm thanh kiếm thép nhuốm máu, bước vào làn sương mù dày đặc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây