Tịch Nhân Kiệt lắc đầu: “Đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Thành Cực Quang đã từ bỏ chúng ta rồi.”
Nghe câu này, Trần Linh càng nhíu mày hơn: “Anh biết thế nào? Thành Cực Quang đã phản hồi rồi sao?”
“Không có, chẳng qua khu hai và khu bốn đều đã thất thủ, bọn họ vẫn không có động tĩnh gì… Ngay cả Mông ca cũng không quay về, đây không phải là từ bỏ chúng ta thì còn là gì nữa?” Tịch Nhân Kiệt đắng chát cười một tiếng, hắn ta cúi người nhặt lên một chai rượu trắng trên mặt đất, lại tiếp tục rót vào ly.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây