“Ngày thường cháu muốn sai bảo nó thế nào cũng được, cũng không cần cho nó chức vụ gì, thậm chí không cần danh phận Chấp Pháp Giả cũng được, dù là đưa nó vào bộ phận của cháu làm người gác cổng, hay làm nhân viên văn phòng gì cũng được… Chú chỉ muốn nó được ở dưới sự che chở của cháu, cũng coi như có một chỗ dựa.”
Chú Triệu cúi người thấp hơn, ánh mắt ông nhìn vào mắt Trần Linh, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập sự chân thành và khẩn cầu. Đây là một người lớn tuổi, sau khi buông bỏ tất cả sĩ diện, đang cầu xin một người trẻ tuổi.
“... Nếu điều này khiến cháu cảm thấy khó xử thì cháu cứ coi như chú chưa từng nhắc đến.” Chú Triệu thấy Trần Linh mãi không phản hồi, miệng ông gượng ép một nụ cười: “Chú chỉ là... chỉ là tùy miệng nói thôi.”
Trần Linh hơi nghiêng đầu, hắn nhìn thấy phía sau cánh cửa mờ, một cái bóng đang ngồi xổm ở góc, dường như đang lén lút nghe trộm.
Hắn giả vờ không nhìn thấy, thu tầm mắt lại, bình thản gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây