Hàn Mông chống một tay xuống đất, đứng lên lảo đảo. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng so với trước đã khá hơn nhiều.
Nòng súng của hắn vẫn không rời khỏi Trần Linh, tiếp tục nói:
“Dù anh thuộc thế lực nào, nếu như đã cứu tôi, tôi cũng sẽ không làm khó anh... hãy tháo mặt nạ xuống, tôi sẽ để anh đi.”
Nòng súng chỉ thẳng, trên chiếc mặt nạ đen kia, nụ cười đỏ tươi chằm chằm nhìn Hàn Mông, hoàn toàn không có ý định nghe lời.
“Để tôi đi?” Bóng hình áo đỏ khẽ cười khẩy: “Các vị Chấp Pháp Quan, đều ngạo mạn như vậy sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây