Lâm Phàm không nóng vội, không chút hoang mang, ngồi đợi hai người quen đến. Có lẽ số lần gặp hơi nhiều, nên không khẩn trương. Người thứ nhất là Chư Đạo Thánh, sau đó Võ Chỉ Qua theo sát phía sau. Thứ bọn hắn nhìn đầu tiên cũng không phải Lâm Phàm, mà là hoàn cảnh xung quanh, nội tâm đột nhiên đau xót, Lao Sơn Thành đã từng thật đẹp, bây giờ lại biến thành đống hoang tàn. Đồng thời phát hiện đống hoang tàn các nơi rất nhiều thi thể, không tiếp xúc, không biết sống hay chết. Trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ. Tàn nhẫn. Đến cùng là ai gan to bằng trời như thế, dám đối với Lao Sơn Thành làm ra chuyện như vậy, đơn giản chính là đang tìm cái chết.
“Này, ba người các ngươi đang làm gì?”
Ánh mắt Chư Đạo Thánh chậm rãi di chuyển, lập tức thấy các nguyên soái Cương Bản quỳ ở nơi đó, trong lòng kinh ngạc, giống như không nghĩ tới. Mà lúc Chư Đạo Thánh còn muốn nói thêm giọng Võ Chỉ Qua truyền đến có chút chấn kinh, cũng có chút kinh ngạc.
“Là ngươi. . .”
Võ Chỉ Qua liếc mắt liền thấy Lâm Phàm, có lẽ hận ý đối với Lâm Phàm đạt đến một loại đỉnh phong nào đó. Cho nên ánh mắt đầu tiên, lại có chút không quen biết. Trong lòng gã hận nhất chính là Lâm Phàm, ngày nhớ đêm mong, sao tin được vận khí tốt như vậy, có thể gặp được cái tên này, bởi vậy vừa nãy chỉ là ngây người trong giây lát. Mà bây giờ, gã rốt cuộc nhận ra. Trong lòng Chư Đạo Thánh nghĩ đến cùng là ai, khiến Võ Chỉ Qua phấn khởi như thế, khi thấy người tới, sắc mặt của lão cũng dần đỏ lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây