“Cái này còn không biết mà cũng tự xưng mình biết thiên mệnh thông âm dương, thần côn thì có.”
Lâm Phàm cực kì ghét bỏ, đối với vị lão giả đến nương nhờ này có chút khinh thường. Tuy đối phương đã đạt tới tu vi Đạo Cảnh lục trọng nhưng lai lịch bất minh, nhất là lại trong thời khắc mấu chốt này, hắn cũng không thể mất cảnh giác với đối phương được, quỷ mới biết lão từ nơi nào đến, có mục đích gì. Sắc mặt thiên mệnh sư đỏ bừng, lão thề với trời rằng đây chính là lần lão bị sỉ nhục nghiêm trọng nhất, quá đáng, thật sự rất quá đáng. Chỉ là hiện tại lão đang rất lo lắng, thiên mệnh sư cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc mình cứ như thế muốn đến gia nhập Võ Đạo Sơn, cho dù mình có cường đại nhưng người ta cũng chưa chắc đã tin mình.
“Chưởng môn, lão thần côn này ở bên ngoài e là cũng sống không được tốt lắm, hay là cứ để lão theo ta đi, để ta dạy bảo cho lão, thế được không?”
Trương đại tiên đối với hai chữ “thần côn” này chẳng có phản ứng gì cả, suy cho cùng hắn ta cũng không phải thần côn, hơn nữa đang nói đến đối phương, chẳng liên quan gì đến hắn ta hết. Thiên mệnh sư còn không thèm nhìn đến Trương đại tiên, cả cái toà Võ Đạo Sơn này cũng chỉ có Lâm Phàm là được lão coi trọng, những người khác lão thấy đều là tôm tép cả, căn bản không phải nhân vật to lớn. Tu vi của Trương đại tiên bị lão nhìn thấy rõ ràng, người yếu nhược như vậy mà cũng muốn thiên mệnh sư ta đây đi theo ngươi, không phải đầu óc có vấn đề đó chứ?
“Lâm chưởng môn, thật không dám giấu, lão hủ có quen biết với phụ thân ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây