U Thành rung chuyển. Đây là hồi chuông cảnh báo đầu tiên vang lên kể từ khi bọn họ chiếm lĩnh được U Thành. Vô số cường giả bay lên trời tìm kẻ xâm phạm. Lâm Phàm rơi xuống đất, đôi chân hắn giẫm lên mảnh đất mình từng sinh sống, đột nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc giống như trở lại quá khứ.
“Ánh mắt của các ngươi tốt đấy, biết lấy nhà cũ của ta biến thành đại bản doanh.”
Lâm Phàm làm lơ hai thành viên Liên Minh canh giữ ngoài cửa mà chậm rãi đi vào bên trong. Một thành viên Liên Minh trông cửa mồ hôi đẫm trên trán, nội tâm giãy giụa sau đó gào lên.
“Đứng lại đó cho ta!”
Rầm! Lâm Phàm không thèm nhìn lại mà chỉ tung ra một chưởng, đối phương trực tiếp bay về xa như đạn pháo, không rõ tung tích. Ơ... Một thành viên Liên Minh khác há hốc mồm. Nếu Lâm Phàm hỏi gã dám động đậy không? Chắc chắn gã sẽ lắc đầu không dám động đậy, thật sự không dám động đậy một xíu nào hết. Trở lại quê nhà, dù nhắm mắt lại cũng có thể tìm được rõ ràng đường đến hậu viện. Dọc đường đi có rất nhiều thành viên Liên Minh. Sự xuất hiện của Lâm Phàm khiến cho bọn họ vô cùng khiếp sợ thậm chí không dám tin tưởng, sau đó bọn họ xông lên tấn công hắn. Nhưng trong mắt hắn những kẻ này quá yếu ớt. Rầm rầm! Hắn giải quyết một cách đơn giản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây