Lâm Phàm nhìn nữ tử chết thảm kia thì có chút bất đắc dĩ, chuyện này không thể trách hắn được, hắn là người giữ chữ tín, đã nói không giết đối phương thì chắc chắn sẽ không giết. Nhưng ngươi lại tự chém mình thì không thể trách ta được, ta nào ngờ tới sẽ như thế này chứ, thật đáng tiếc. Chỉ là chết cũng không oan, những người bị ngươi lừa kia e rằng đều đang ở bên dưới đợi ngươi. Đám nguyên soái Hồng Nham kinh hãi nhìn Lâm Phàm có thể tránh thoát, về phần ai chết thì cũng không quan trọng chứ đừng nói đến chẳng qua chỉ là một nữ tử chẳng có chút tu vi nào. Tình huống có chút không ổn nhưng Hồng Nham vẫn không hề rút lui, suy cho cùng đối phương chỉ có một mình còn bọn chúng lại có đến mấy nguyên soái và nhiều đại tướng như vậy, há lại còn không tóm được một tên tiểu tử.
“Đến người bên mình mà các ngươi cũng giết, không cảm thấy có chút cảm giác tội nghiệt nào sao?”
Lâm Phàm nhìn người đến, cũng coi như là hấp dẫn được sự chú ý của bọn chúng, nhưng thật sự mà nói thì liên minh chuẩn bị quá đầy đủ, bốn nguyên soái và chục đại tướng đều tới cả, chiến lực này quá khủng bố. Nhưng đáng tiếc, đối với Lâm Phàm mà nói thì có chút xíu người thế này vẫn chưa đủ, thậm chí còn không bõ nhét kẽ răng. Lâm Phàm phát hiện ánh mắt của lão giả ở phía xa kia nhìn hắn có hơi không bình thường, tựa như là đang nghĩ đến chuyện gì đó, điều này khiến hắn hơi kích động, chẳng lẽ bọn họ biết mình sao? Hỏi dò một chút xem sao nhỉ, có lẽ như thế cũng có thể thoả mãn được lòng hư vinh của hắn.
“Có kẻ nào biết ta là ai không?”
Lâm Phàm hỏi. Hắn rất ngông cuồng, nếu là người khác đang bị tổng bộ liên minh truy nã chỉ e rằng đã sớm bị doạ cho tè cả ra quần rồi, có thể trốn được ở đâu thì liền trốn ở đó, sao còn dám chủ động khiêu khích nguyên soái liên minh cơ chứ. Ngay lúc này, không chỉ Hồng Nham đã nhận ra Lâm Phàm là ai, những người khác cũng đã đều nhận ra rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây