Không biết bị nện cho bao lâu, mặt đất nơi thiếu chủ nằm sớm đã biến thành một cái hố sâu, mà đất xung quanh cũng nứt toác toàn bộ. Loại dấu vết như thế này đã đủ nói rõ lên nơi này lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện thảm liệt tới cỡ nào.
“Đừng đánh nữa...”
Giọng nói của thiếu chủ rất yếu ớt, thậm chí đến một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, nhưng dục vọng muốn sống sót khiến gã phải gian nan giơ tay lên, để Lâm Phàm đừng tiếp tục đánh nữa. Gã thật sự gặp phải quỷ rồi, cảm thấy bản thân mình sao lại đen đủi thế chứ, lại gặp phải tên điên thế này, căn bản không thèm cố kị thân phận thiếu chủ Già Thiên Ma Tông của gã. Gã cắn chặt răng thề rằng chỉ cần mình có thể sống sót qua được kiếp nạn này chắc chắn sẽ khiến Lâm Phàm phải trả giá thê thảm.
“Cảm thấy thế nào?”
Lâm Phàm thu tay, trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí hỏi thăm thiếu chủ cứ như là hỏi thăm bằng hữu thân thiết vậy. Cái con mẹ nhà ngươi! Nội tâm thiếu chủ gào thét, cúi thấp đầu, khuôn mặt dữ tợn không gì sánh bằng, chỉ là lúc ngẩng đầu thì biếu tình dữ tợn đó liền biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ xin tha thành khẩn. Hiện tại mọi chuyện đã thành như thế này rồi, không xin tha mạng thì còn có thể làm như thế nào được nữa? Gã biết có nói nhiều lời ác độc hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, đối phương căn bản sẽ không cho gã mặt mũi. Già Thiên Ma Tông thì có thể thế nào, không thấy lúc gã nói ra lai lịch của mình thì đối phương nện cho còn hung hãn hơn lúc đầu sao? Lâm Phàm hưởng thụ điểm nộ khí tăng lên, tâm tình phải nói là thoải mái vô cùng. Hắn nhìn thiếu chủ một cái, sau đó mới cúi người xuống tóm lấy chân trần của đối phương, chầm chậm đi về bóng đêm phía xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây