“Ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi, không cần phải nhìn ta.”
Lâm Phàm thấy Lương Dung Kỳ cứ thấp thỏm nhìn hắn, ánh mắt phát ra quang mang còn có thể có ý nghĩ gì khác được nữa, tự nhiên là khát vọng muốn được ăn thịt rồi. Thân là đại đệ tử của Võ Đạo sơn, địa vị đương nhiên rất cao, nhưng cũng rất đáng tiếc khi đối mặt với chưởng môn thì đến tên nô bộc tâm phúc bên cạnh chưởng môn cũng có vẻ như vai vế cao hơn cả đại đệ tử là Lương Dung Kỳ hắn, cho nên nếu chưởng môn không nói gì thì hắn cũng không dám hé miệng.
Nghe thấy chưởng môn nói xong, Lương Dung Kỳ cũng không cần khách khí nữa, bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết, ăn tới nỗi miệng đầy dầu mỡ, bộ dạng giống như hài tử ngốc trong nhà địa chủ vậy. Nhớ tới khi trước Lương Dung Kỳ cũng từng là thiếu gia ăn chơi trác táng có tiếng ở U Thành, quạt giấy trong tay tiêu sái, khí chất cao quý biết bao. Nhưng hiện tại lại thay đổi quá lớn, khí chất cao quý khi xưa chẳng còn sót lại chút nào, thay vào đó là loại khí chất như nạn dân chạy loạn. Nhìn những miếng thịt trong tay hiện tại xem, nếu là lúc trước, không phải được dùng đao pháp đặc biệt cắt thành miếng thì cũng là được bày biện tinh mỹ sẵn trong đĩa sứ rồi, lúc đó đến nhìn thôi y cũng chẳng thèm liếc một cái chứ đừng nói là ăn.
Lâm Phàm gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng nhai, mùi vị không tệ. Ánh mắt Hạ Phi vẫn luôn nhìn mấy người Lâm Phàm chằm chằm, trông Lâm Phàm có vẻ chỉ là kẻ tay trói gà không chặt, nhất là tên Cẩu Tử nhìn như nô bộc kia lại coi Lâm Phàm như quý công tử vậy. Về phần Lương Dung Kỳ thì không cần nói nữa, y phục trên người bẩn thỉu, bộ dạng ăn thịt cứ như là rất lâu rồi chưa được ăn đồ ăn vậy. Tổ hợp này trông rất kì quái, gã nhất thời không biết phải hình dung như thế nào.
“Vị huynh đài này, các ngươi từ đâu tới vậy?” Hạ Phi hỏi dò: “Ta thấy hình như hắn cũng không phải là quá ổn.” Người mà gã nói tới chính là Lương Dung Kỳ, suy cho cùng thì ăn mặc thành cái bộ dạng này đích thực là rất quái lạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây