Lâm Phàm dẫn Cẩu Tử chạy trốn ngay trong đêm, không phải hắn sợ mà là di chuyển mang tính chiến lược, không cần thiết ở lại Cốc Thành một cách mạo hiểm. Theo hắn thấy, đó không phải dũng mãnh mà là quá ngu. Hắn cũng nghĩ liệu Tổng bộ Liên Minh có phái cao thủ xuyên qua thứ nguyên đến ngay trong đêm không, không đến là tốt nhất, nhưng nếu tới thì phải làm thế nào đây? Còn về Thiết Long không có sức lực gì có khả năng bị đánh chết ở Cốc Thành vì chưa quen cuộc sống ở đây hay không thì không nói trước được, Lâm Phàm cũng không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.
Sau khi Lâm Phàm đi khỏi khách điếm. Chưởng quỹ dẫn theo bọn tiểu nhị lén lút đi lên, trong lòng của bọn họ tràn ngập sợ hãi, thế nhưng khi thấy chỉ có một ông già ngồi dưới đất thì bọn họ lại can đảm hơn. Còn về phần những thi thế kia, Lâm Phàm đưa đến thứ nguyên dạo chơi hết cả rồi. Chưởng quỹ thấy tường của khách điếm bị vỡ thì tức giận muốn Thiết Long bồi thường, Thiết Long còn chưa kịp phản ứng được vấn đề giữa nguyên soái và phế vật đã tức giận quát đối phương thật láo xược. Chưởng quỹ của khách điếm bị Thiết Long quát thì sửng sốt, không ngờ lão già này mất nết quá. Đâu còn nhẫn nhịn được. Trực tiếp bảo tiểu thị ra tay dạy cho đối phương một bài học.
Thiết Long cười lạnh, một đám kiến hôi mà dám đấu với rồng phượng, nhưng ngay sau đó bi kịch xảy ra. Gã phát hiện bây giờ mình chỉ là một ông lão không có tí sức mạnh nào, đừng nói là đánh đám kiến hôi này, ngay cả một con kiến trong này cũng có thể đánh gã một trận tơi bời, gã thấy còn đánh tiếp thì gã sẽ chết mất. Cầu xin cũng vô dụng, chưởng quỹ chỉ cần tiền bồi thường cho tường của khách điếm. Nhưng Thiết Long là nguyên soái, đi ra ngoài dù làm gì cũng không cần gã trả tiền, toàn là người bên cạnh trả, quan trọng hơn là gã không lấy những thứ gửi trong không gian thứ nguyên ra được. Đây là một việc hết sức xấu hổ. Tu vi mất hết trở thành phế nhân. Biết thế gã nhất định sẽ lấy ít tiền để ra ngoài, nhưng hiện giờ khỏi cần nói nữa, muộn, muộn quá rồi. Với thế đạo hiện nay, dù đánh chết người cũng chẳng là chuyện gì to tát.
Hoàng Đình không quản được đến Cốc Thành. Nhưng chưởng quỹ là một người lương thiện, ông ta bảo bọn tiểu nhị dừng tay, sợ bọn họ đánh chết đối phương, đồng thời cho đối phương một cơ hội bù đắp, chính là làm tiểu nhị ở đây, không được, không thể làm tiểu nhị được, tuổi tác thế này tay chân không còn linh hoạt nữa, giỏi lắm cũng chỉ có thể làm mấy việc vặt vãnh như rửa bát đĩa thôi. Dù Thiết Long có nghèo túng đến mức nào. Một giây trước còn là nguyên soái, bây giờ trực tiếp biến thành nhân viên rửa bát, khoảng cách giữa hai nghề nghiệp này thật sự hơi lớn.
Ngoại ô Cốc Thành.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây