Võ Đạo Sơn đã ở ngay phía trước, Trư Thần thở phào một hơi, trở về là tốt rồi, đi ra ngoài dạo chơi một vòng làm hắn ta khẩn trương muốn chết. Trư Thần không thỏa mãn với thực lực của bản thân hiện giờ. Đạo cảnh tam trọng mà thôi. Thoạt nhìn thì rất mạnh, thế nhưng so với các cường giả đỉnh cao, vẫn còn kém xa lắm, huống chi hiện tại hắn ta đã biến thành con lợn, thực lực bị ảnh hưởng, chỉ có thể chém giết Đạo cảnh tam trọng bình thường mà thôi. Muốn khôi phục như thời kỳ toàn thịnh không biết phải mất bao lâu. Thân xác súc vật cũng không mang đến cho hắn ta chỗ tốt nào, không biết là do không phát hiện bí mật biến đổi, hay đây thật sự chỉ là một xác lợn bình thường. Nếu như là cơ thể lợn bình thường, vậy thì đúng là bi kịch.
“Nơi này chính là Võ Đạo Sơn, tông môn của ta, ở đây các ngươi có thể gọi ta là Lâm chưởng môn.” Lâm Phàm nói, sau đó thả Cửu Yêu ra, vỗ đầu nó: “Đi đi, trở về báo tin.”
Cửu Yêu mau chóng leo lên trến núi. Vốn dĩ Đồ Phù còn rất tò mò, tu vi của Lâm Phàm rất cao, nhất định tông môn cũng sẽ khổng lồ, nhưng ngẩng đầu nhìn xem, khá tiếc nuối, không có điểm gì đặc biệt, còn chẳng bằng Thiên Cơ Sơn. Bỗng nhiên một giọng nói vui sướng từ xa vọng đến.
“Công tử!”
Đằng xa có một vệt tàn ảnh nhanh chóng lao từ trên núi xuống, tốc độ cực nhanh, Đồ Phù khiếp sợ, tốc độ này gần bằng gã, không có bao nhiêu chênh lệch cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây