“Đúng là một đám nhát gan.”
Lâm Phàm mở miệng, giọng hắn không lớn không nhỏ, ngang ngược nhục nhã đối phương như thế, rõ rành rành là đang nói, có giỏi thì tới chơi ta đây này. Sắc mặt của ông lão Kim Linh Cốc hết sức khó coi, lão lưỡng lự. Đối phương đang gây hấn với lão, không phải là lão không muốn đánh bại tiểu tử này, vấn đề là không nhìn thấu đối phương, Lĩnh Vực vừa rồi ít nhất chứng tỏ đây đã là cao thủ Lĩnh Vực cảnh.
“Cứ thả bọn chúng đi như thế ư?” Có người không cam lòng hỏi.
Ông lão nói: “Ngươi đi xem thử thực lực của người này đi.”
Người nọ sửng sốt, thế mà cũng nói được, có thể biết xấu hổ chút được không? Muốn đi thì mình ngươi đi đi, ta không đi. Vừa rồi ta chỉ hỏi dò chút thôi, không có ý gì khác. Lâm Phàm lấy được điểm nộ khí, rất thỏa mãn, còn về việc giết toàn bộ người ở đây, không phải là việc tốt. Lợi dụng phế vật, có thể là sự lợi dụng vô hạn tuần hoàn, giết một người thì ít đi một. Cẩn thận tính toán thấy không có lợi, cho nên giữ lại mới là biện pháp tốt nhất, tương lai nếu có cơ hội gặp lại, còn có thể kiếm thêm một đợt điểm nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây