Bạch Đỉnh Thành. Lâm Phàm phục rồi, hắn tự thấy bản thân mình cũng coi như tàn nhẫn với địch nhân nhưng thủ đoạn cũng không tâm ngoan thủ lạt như mấy tên này, đúng là gà chó không tha. Đừng tưởng hắn đang nói quá lên, nhìn con gà ở chỗ không xa kia mà xem, thanh gỗ nhét vào mỏ gà, sau đó nhét xuống tận phao câu nó, ngươi muốn nướng gà thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại được coi là chuyện gì đây cơ chứ? Thủ đoạn thật quá tàn nhẫn.
“Trư Thần, kiến thức của ngươi rộng rãi, ngươi xem mấy người kia rốt cuộc là ai vậy?”
Lâm Phàm hỏi. Trư Thần đi đến trước một cỗ thi thể, quan sát kĩ càng để tìm thương thế trên người gã, đồng thời tra xét xem có bỏ sót chỗ nào không. Không bao lâu, Trư Thần quay lại chỗ Lâm Phàm nói: “Lâm công tử, ta đã xem xét qua mấy cỗ thi thể rồi, phát hiện trên người những thi thể này đều không có vết thương rõ ràng, nhưng toàn bộ xương cốt bên trong đều nát vụn hết, có lẽ đã có cường giả từng tới nơi đây, dùng uy áp nghiền chết những bách tính bình thường này.”
“Nhưng rốt cuộc là ai mà lại độc ác như vậy, rõ ràng là cường giả, vì sao lại phải động thủ với những người dân vô tội này.”
Trư Thần rất khinh thường loại hành vi thế này, cường giả cũng phải có tôn nghiêm của cường giả, tuyệt đối không được tuỳ ý sát hại những bách tính vô tội.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây