Trư Thần khẽ nói với Lâm Phàm: “Lâm công tử, làm thế này thì được gì chứ, hay là có chỗ tốt nào à?”
Thứ mà Trư Thần có thể nghĩ tới được cũng chỉ như vậy thôi. Nếu không có ích lợi gì thì Lâm công tử cũng không nhất thiết phải làm như vậy.
“Ngươi không hiểu đâu.”
Lâm Phàm trả lời. Trư Thần giật giật mắt, câu trả lời này khiến người ta tuyệt vọng đó có biết không hả, chỉ một câu “ngươi không hiểu đâu” đã chặn đứng cửa của người ta rồi. Nhưng hắn ta cũng thật sự không hiểu, nếu hiểu rồi thì còn hỏi làm gì nữa. Đối với Chân Tiểu Bảo mà nói, cho dù có hiểu hay không hắn ta cũng cảm thấy Lâm Phàm tiền bối rất bá đạo, thật sự rất muốn trở thành người như Lâm Phàm tiền bối. Trong mắt những người kia, Lâm Phàm tựa như một ngọn núi lớn, đè ép tới mức bọn họ có chút không thở nổi. Điểm nộ khí bạo trướng, Lâm Phàm rất vừa lòng với quá trình này. Mục đích hắn tới đây còn không phải vì điều này hay sao?
“Nhìn bộ dạng dữ tợn của các ngươi cứ như là sắp ăn tươi nuốt sống ta luôn ấy nhỉ? Nào, ta đứng ở đây cho các ngươi tới ăn đó, ta bảo đảm không đánh lại đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây