Dưới chân núi, Lâm Phàm cảm thấy cực kì hài lòng, thu hoạch không tệ.
“Lâm công tử, lần sau đừng quá nóng nảy như vậy thì hơn, nếu gặp phải cường giả chân chính thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.” Trư Thần nói.
Chiến lực đứng đầu của Hải Triều Các này đích thực hơi yếu, nhưng điều đó không đại biểu tất cả các tông môn khác cũng đều yếu như vậy. Có một vài tông môn cũng hơi ẩm ương, rõ ràng là thực lực đỉnh cao nhưng lại không hề phô trương, lúc nào cũng tỏ vẻ mình là nhược giả. Đương nhiên loại tông môn này rất ít, nhưng chắc chắn không phải là không có.
Lâm Phàm nói: “Yên tâm, ta tự biết chừng mực, lúc nhìn thấy đám đệ tử của tông môn này thì ta có thể xác định trăm phần trăm rằng tông môn này không ăn thua, đệ tử chẳng có khí chất gì, tựa như chỉ tiện tay chọn vậy. Cho nên một môn phái chọn đệ tử không biết tu luyện công pháp thì chẳng có gì ghê gớm cả.”
Trư Thần không còn lời nào để nói, cũng không biết nên nói cái gì. Mẹ kiếp, vậy cũng có thể nhìn ra được sao. Trư Thần rất muốn nói chuyện nghiêm túc với Lâm gia một phen, Lâm gia à, thực sự là quá nguy hiểm rồi, Lâm công tử cứ như con cọp con thế này, ta không trông nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây