Đồ Phù có chút xấu hổ. Không biết tại sao gã lại có cảm giác nói chuyện không hợp nhau. Vốn cho rằng đối phương đang khoác lác, thật không ngờ đến bây giờ người ta thực sự lợi hại, chuyện mà gã đang cố gắng đối với người ta mà nói là chuyện không đáng nhắc tới. Không vào Đạo Cảnh đều là giun dế. Nếu là người khác nói ra những lời nói này thì Đồ Phù nhất định đánh cho đến khi nào đối phương đổi giọng thì thôi, có thể khoác lác nhưng sao có thể khoác lác đến mức như thế này chứ? Nhưng tình huống bây giờ đã khác biệt. Thực lực của đối phương đã vào Đạo Cảnh, nói như vậy không vấn đề gì, giống như gã nói những kẻ dưới Lĩnh Vực cảnh đều là yếu đuối, những lời này cũng chẳng có gì.
Lâm Phàm nhìn Đồ Phù và nói: “Ta cảm thấy ngươi căn cơ có chút thâm hậu, rất có tiềm lực, tuy tuổi tác có chút cao nhưng chỉ cần cố gắng một chút thì nhập vào Đạo Cảnh không khó lắm.”
Ha ha! Đồ Phù xấu hổ cười, gã dùng cái này để che dấu nội tâm bất đắc dĩ, gã ngồi chỗ đó cũng có cảm giác có chút không được tự nhiên, bản thân giống như một vị tiểu bằng hữu khi đừng trước hai vị này, một người một heo đều là những cường giả so với bản thân mình cao hơn rất nhiều. Tuổi trẻ của gã trước đây so với bất kỳ một thanh niên trẻ trung nào cũng rất phong đô, nhưng bây giờ gã lại cảm thấy có gì đó ngược lại.
Đồ Phù trả lời: “Đa tạ ý tốt, hi vọng có thể sớm ngày nhập Đạo Cảnh.”
Lâm Phàm ừ một tiếng sau đó nói tiếp: “Thời thế bây giờ nếu không có chút thực lực tự vệ thì cũng khó khăn, ngươi không tồi nhưng có một số chuyện bất bình không chịu nổi thì trực tiếp dẫn đồ đệ rời đi, nếu để bọn chúng ở cùng nhau thì tai họa sớm sẽ xảy ra thôi”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây