“Trương Thiên Sơn, theo ta thì ngươi không thích hợp tiếp tục đối kháng với liên minh, ta kiến nghị ngươi nên theo nghề xem bói nói không chừng vận khí tốt lại có thể thăng lên hàng đại sư.”
Lâm Phàm nói, hắn rất phục cách tính toán của Trương Thiên Sơn. Hơn nữa người này cũng thật bỉ ổi, lúc ở U Thành tự tung tự tác gọi hắn là hiền chất, cho rằng có người chống lưng là không thèm xem chưởng môn hắn đây ra gì. Sau đó U Thành thất thủ, trở về Võ Đạo Sơn liền lập tức gió chiều nào theo chiều đấy, gọi chưởng môn đến ngọt xớt, tựa như rất thân quen vậy.
Trương Thiên Sơn hỏi ngược lại: “Chưởng môn, ta còn cần phải làm thêm một thân phận nữa sao? Thật ra ta đúng là một đại sư, chỉ là chí không ở nơi này nên không có ai biết đến mà thôi. Ta vừa nhìn nơi đây liền biết nó không hề đơn giản, chỗ tốt đó, chỉ cần an trí Võ Đạo Sơn ở nơi này thì Võ Đạo Sơn chắc chắn sẽ đại hưng thịnh.”
Lâm Phàm lười lắm lời với Trương Thiên Sơn, têb này kiểu nào mà không nói được cơ chứ. Trong thời gian nửa tháng đã tìm được tới nơi này, hơn nữa nơi này cũng cách U Thành rất xa. Điều mà hiện tại làm hắn lo lắng nhất cũng không phải là cha, mà là biểu đệ rốt cuộc là đã đi đâu rồi. Tu vi của biểu đệ cũng tương đối khá, nhưng nếu gặp phải đám người liên minh thì thật sự chẳng thấm vào đâu cả.
“Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây