“Công tử, ngươi đang...”
Ngô lão nghẹn họng, hoàn toàn không biết phải nói gì hơn, Cương Hùng phẫn nộ ra sao, họ đều thấy được cả, đến chính họ cũng bị ánh mắt của Cương Hùng hù dọa. E rằng phải nói là ánh mắt ấy đã không thuộc về con người nữa. Mà giống như ánh mắt của một dã thú bị chọc giận. Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười rất lạnh nhạt, dường như không để chuyện này trong lòng, có lẽ với hắn, dù Cương Hùng có giận đến mức trời long đất lở cũng chẳng liên quan đến hắn. Đơn giản có hai tình huống. Hoặc là có giỏi đến giết ta. Hoặc là nén giận, cụp đuôi cút đi.
“Lâm Vạn Dịch, con trai ngươi thật là quá đáng!”
Chư Đạo Thánh gầm to, lão đã không nhìn nổi nữa rồi, vốn tưởng rằng Cương Hùng là người không thể áp chế cơn giận, nhưng xem tình hình lúc này, lão biết, sự phẫn uất này ai còn có thể nhịn được, trừ phi đầu óc kẻ đó có vấn đề.
“Ha ha ha, quá đáng? Liên Minh các ngươi ngu như lợn trách ai được, Chư Đạo Thánh, Liên Minh các ngươi đừng mơ công phá U Thành, còn nếu các ngươi tiếp tục ở lại đây, ta có thể bảo đảm, các ngươi ắt bị diệt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây