“Tiền bối, Lao Sơn Thành xa xôi như thế, ngài làm sao tới được nơi này?”
Trương Dung Minh hỏi. Lâm Phàm híp mắt nhớ lại, việc này rất dài dòng, còn có thể nói xém chút bị người đánh bại sao? Căn bản là chuyện không thể nào.mMặc dù không thích nổ, nhưng cũng không thích hạ thấp chính mình.
Lâm Phàm cười nói: “Việc này nói rất dài dòng, được rồi, vẫn là không nói, ngươi không hiểu.”
Trương Dung Minh rất muốn chửi bậy, tiền bối ngươi không nói ta làm sao hiểu được, nhưng ngươi nói có thể ta sẽ hiểu, có thể đừng hạ thấp trí thông minh của ta hay không. Được rồi, đã như vậy, vẫn là đừng hỏi nữa. Tiền bối không muốn nói, thì không nói thôi.
Lúc này, Lâm Phàm đang suy nghĩ một việc, chính là đang suy nghĩ các nàng Vân Huyên rốt cuộc có lai lịch gì, lại đi nơi nào. Đi theo bước chân người thần bí, có niềm tin rất lớn gặp được đồ tốt để cho người ta tham lam. Chỉ đáng tiếc. Lúc ấy không hứng thú, bây giờ nhớ lại có chút muộn rồi, muốn đi tìm, cơ bản là chuyện không thể nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây